Friday, January 3, 2014

Còn nhiều nơi cần chúng ta


Nếu em biết có những đêm anh ngồi hàng tiếng đồng hồ trên sân thượng và nằm dài ngắm sao trời có lẽ em sẽ bảo anh bị điên. Anh chỉ đang nhìn về phía thành phố và nhớ về Hà Nội mình.

Tội nghiệp Hà Nội phải không em? Người ta bảo: "Chúng ta cứ chen chúc giẫm đạp vì miếng ăn ở cái xứ đất chật người đông này, đường thì bụi bặm, người ra đường chửi nhau và giành giật. Chỉ muốn về quê?". Ừ, sao không về đi, về để được du dương ngủ dưới bụi tre làng, thổi củi đến cay xè mắt hay rúc đầu vào nách u chỉ để hít hà cái mùi quê hương ngai ngái nồng nàn cho đến sáng. Nắng sớm cố vươn mình lên cây sào bình yên đến, dậy muộn một tí vẫn kịp tạt qua chợ nhận lấy bát bánh đa cá rô tỏa khói huyền hoặc. "Mai này về đây bán bánh đa với cô thì không sợ chết đói" - "Dạ vâng, cháu sẽ về!".

Trong lúc đó thành phố vẫn đợi ta, nằm thinh ở đó nghe chửi bới và cam chịu, dang tay đón ta quay lại để tiếp nối chuỗi ngày chiến đấu mưu sinh. Ngày ngày ta quăng mình vào giường chìm trong giấc ngủ đúng khi thành phố đẹp nhất vậy mà đến khi ngủ dậy lại cằn nhằn: "chán cho cái đất này". Về quê rồi em có nhớ thành phố không, thành phố đặt ta vào những cái hộp kín mít mà em vẫn kêu than là ngột ngạt, ai biết rằng nó đang chở che em khỏi những đớn đau đầy rẫy. Thành phố cho em nỗi khát khao, nỗi nhớ về một cuộc sống thanh bình chẳng âu lo ngày xưa cũ, thỉnh thoảng còn cố gắng mang về một góc quê hương đặt giữa lòng Hà Nội. Em còn mong chờ gì nữa khi thành phố giống như kẻ ngu ngơ yêu trong một niềm tin quá đỗi hiền lành, nhận lấy bao quăng quật và ôm tất cả vào lòng. Đừng trách Hà Nội nghe em!

Nếu em biết có những lúc anh mất niềm tin và nghĩ mình thiếu may mắn em sẽ nghĩ anh đòi hỏi quá nhiều. Anh chỉ nhớ về cảm giác buổi sáng tinh mơ dụi mắt nhỏm dậy trong lớp học làng chài thấy một lũ lít nhít xếp hàng mang cho thầy giáo nào cá, nào tôm, đôi khi chỉ là một con ốc rất đẹp vô tình mò được. Thằng bạn anh hối hả chạy đi tìm xô chậu để đón nhận niềm hớn hở của lũ trẻ, đón nhận một buổi sáng trong vắt trong lòng nó. Dẫu trong quá khứ nó có thể khiến mọi người ngao ngán và thất vọng, dẫu tuổi trẻ yêng hùng và xiềng xích nó vẫn là thằng bạn anh ghen tị nhất. Ai có được một buổi sáng trong vắt như nó đâu?

Ngay cả những đứa bạn chí cốt cũng không ai biết nó là bạn anh, chỉ biết câu chuyện một "cuộc đời đốn mạt được cứu rỗi bởi một cô gái" - như lời nó bảo. Em thấy không, tình yêu có thể cứu rỗi một cuộc đời đốn mạt nhưng đôi khi không thể giúp người ta cùng nhau chịu khổ chỉ để hưởng một buổi sáng trong vắt. Bạn anh lên thuyền, nó là người lái đò thực thụ theo cả hai nghĩa, anh gặp nó đêm trăng - bóng đổ dài nghiêng nghiêng lên mặt sông.

Nếu em biết có những lúc anh cô đơn đến tê người em sẽ chê anh yếu đuối. Anh chỉ băn khoăn về những dòng status của bạn bè, của em hay của những người anh chưa từng gặp mặt. Nỗi cô đơn hiện lên từng dòng chữ! Cuộc sống với bàn phím lạnh lùng, lả lơi, chao chát những hò hẹn chớp nhoáng - chợt thấy người lầm lũi đi trên đường đứng lại nhặt chiếc lá vàng ép vào hai bàn tay. Dường như người rất cô đơn!

Nếu em biết có những khi anh nói dối, em sẽ hét lên vì thất vọng. Anh chỉ đang tập một lời nói dối ngọt ngào dành cho những đứa trẻ như mẹ nó vẫn bảo: "Bố đi công tác sắp về!" Thì ra người lớn chả biết nói dối chút nào cả, cả những người hàng xóm vẫn cho quà bọn trẻ và bảo "quà của bố cháu đây", họ vẫn lén quay đi và thở dài. Em biết không có lẽ anh phải học nói dối thôi!

Và em có nhận ra những điều trong câu chuyện này ở rất gần mình không? Những ngày thanh thản trong niềm tin của anh, niềm tin vào cuộc sống xung quanh để bật cười mỗi khi có người bảo : "lại hâm rồi!" Chợt ngó lên cánh cửa sổ duy nhất, nhớ ra sắp bão rồi phải tranh thủ ngắm trăng, anh thấy lòng mình ngang qua những bình yên.

No comments:

Post a Comment