Friday, January 3, 2014

Nếu chưa đặt xuống thì xin đừng buông tay

Hồi nhỏ mỗi lần múc nước ở giếng mình rất tham cứ phải múc cho thật đầy rồi lặc lè kéo lên nhấc qua khỏi miệng giếng đặt phịch xuống đất một cái làm nước bắn tung tóe có khi vơi đi một phần ba. Có lần bố nhìn thấy thế nghiêm mặt lại nói rằng: "Đã mất công xách gầu nước lên thì phải đặt xuống cho tử tế. Nếu chưa đặt xuống thì đừng buông tay ra. ". Mình vâng vâng dạ dạ nhưng rồi chứng nào tật nấy, hả hê kéo được thùng nước lên là phải cộp một cái rõ to vào sân giếng đã, rồi  ngồi thờ hổn hển mặc nước có sóng sánh ra ngoài bao nhiêu đi chăng nữa.

Cũng hồi nhỏ, mình bê đồ nóng rất kém, mấy lần bê canh cho mẹ từ bếp lên nhà, vì không chịu được nóng đã buông tay ra, đi đời mấy cái bát liền. Bố thấy vậy chỉ lắc đầu bảo: "Ẩu quá, thấy nóng sao không đặt tạm xuống đâu đó."

Mình cũng có cái tập dựng chân chống xe không cẩn thận, trụ còn chưa vững đã nhanh nhanh chóng chóng buông tay làm con chiến mã màu mận chín không biết bao nhiêu lần lăn kềnh, mình mẩy sứt sẹo, ốc vít cứ gọi là long sòng sọc. Mỗi lần sửa xe, bố lại mắng "Sao người ta đi bao nhiêu năm không sao mà thằng này đi có mấy ngày mà hết méo cái này vẹo cái kia thế hả?".

Nhà nội trồng vải, mùa hè đến là mình lại vác quần áo về nội, tung hoành ở vườn, leo trèo chạy nhảy chán chê. Thường thì vải thu hoạch được ông bà sẽ gọi người đến mua tận nhà nhưng thỉnh thoảng bà cũng trảy một hai thúng đem ra chợ sớm bán để lấy tiền đi chợ, mua quà sáng cho cả nhà. Mình nhớ có hôm, sáng dậy cùng bà sốt sắng xếp vải vào thúng để bà đi chợ, rồi đánh răng rửa mặt ung dung đợi bà về vòi quà sáng. Lần ấy chả hiểu sao bà về sớm lắm, quà sáng vẫn có nhưng thúng vải thì còn hơn nửa. Mình chả hiểu lý do làm sao, chạy ra hỏi bà: "Bà ơi, sao hôm nay bà về sớm thế, hôm nay không có người mua vải ạ?". "Có nhiều người lắm" – giọng bà buồn buồn, "nhưng vải bị dập nhiều lắm cháu ạ, họ không mua". Mình nhìn vào thúng vải, đúng là còn lại những tùm bị dập, bị nứt, nhựa vẫn chảy và cùi vải trắng lộ ra chứng tỏ nó chỉ vừa bị dập mới đây thôi. Mình giật mình, có lẽ nào, tại lúc xếp vào thúng quăng mạnh tay quá chăng, bèn quay lại bảo bà "Bà ơi, chắc tại lúc nãy cháu xếp vào thúng quăng mạnh tay quá". "Không sao đâu cháu ạ, chắc tại cháu chưa quen, với lại nứt một chút thì mình để ăn cũng được. Chỉ thương cho mấy quả vải, mới sinh ra lành lặn đẹp đẽ mà giờ nứt vỡ bị người ta chê." Nhà nhiều vải, có nứt một ít thì cũng chả có gì là ghê gớm, nhưng nghe bà nói vậy, tự dưng mình nhớ tới câu nói của bố và lặng đi suy nghĩ: "Nếu chưa đặt xuống thì đừng buông tay ra". Sau lần ấy, mình rất cẩn thận khi cầm hay đặt vật gì đó, trước khi buông tay ra bao giờ cũng tìm cho nó một chỗ tựa hay nơi để vững chắc.

Lớn lên, câu chuyện chả dừng ở việc bê đồ hay khuân vác, ra ngoài xã hội càng thấy bài học đó trở nên có giá trị. Thỉnh thoảng người ta vẫn buông tay nhiều thứ trước khi đặt chúng xuống chắc chắn và hậu quả là sẽ là rơi vãi, thiếu hụt hoặc có thể đổ vỡ tan tành.

Có những đứa trẻ được đưa đến trường và trước khi chúng được ngồi ngay ngắn cẩn thận ở cái ghế trong lớp học, chúng đã bị buông tay ra phó mặc cho bàn tay nhào nặn của một vài cá nhân, có khi của cả xã hội chay đua thời thượng, kết cục chúng bị hoang mang, bị khuyết tật tâm hồn và sống vì bề nổi. Nặng hơn là đánh rơi một phần nhân cách trong suốt cuộc đời.

Có những con đường trước khi yên bình nằm trên đất mẹ cũng bị buông tay cho bao thứ đè nén để chẳng mấy chốc chúng bị trồi lên sống sượng, gồ ghề, xấu xí. Cũng có thể sẽ nứt toác, tan vỡ, xù xì. Có những tình yêu trước những khó khăn thử thách, hạnh phúc chưa đặt vào tay nhau đã vội buông tay ra, dù chỉ cần cố gắng một chút thôi, chờ đợi một chút thôi. Nếu muốn buông tay, hãy để hạnh phúc chạm tay đã, như thế dù có buông tay, hạnh phúc vẫn sẽ ở lại bền vững. Lúc ấy thì chẳng cần tay giữ hạnh phúc nữa, hạnh phúc đã thành của chung rồi.

Có những niềm tin, gửi cho ai đó và khi niềm tin còn bơ vơ tìm bến đỗ người lại buông nó ra, niềm tin sẽ lại trôi đi mất. Khi niềm tin của ta nằm bình yên trong tâm hồn ai ta mới đi nắm tay một niềm tin khác, dắt nó đi và đặt nó ở một tâm hồn khác. Có như thế ta mới tin được nhiều người! Và ngược lại trước khi buông tay hãy để niềm tin của ai đó đặt chân trong tâm hồn ta, có như thế ta mới có được nhiều niềm tin từ người khác.

"Nếu chưa đặt xuống thì xin đừng buông tay". Sau này mình sẽ dậy con mình như thế và bây giờ mình cũng đang sống như thế. Chừng nào hạnh phúc chưa nằm trong tay nhau, chưa là điều thiêng liêng chung của nhau mình sẽ không buông tay hay nản bước. Nếu khi nào buông tay, đó không phải là cái buông đổ vỡ hay rơi rớt, nó sẽ là cái buông để nhìn ngắm hạnh phúc đang có được trước khi ôm lấy nhau. Như vậy nếu theo đúng thứ tự thì sẽ là: "Đặt xuống, buông tay và ôm lấy nhau!"

Rốt cuộc, mọi câu chuyện đều quay lại với tình yêu.


No comments:

Post a Comment