Friday, January 3, 2014

Truyện ngắn ... tũn (phần 1)

1. Người tốt
    Bạn bè bảo anh tốt bụng và biết quan tâm đến mọi người, ai cũng tin tưởng để tâm sự, chia sẻ với anh. Hôm nọ đứa em họ của anh từ quê ra. Mặt nó buồn buồn bảo: "Ở quê nhiều chuyện chán quá, khó sống lắm anh ạ." Anh chỉ kịp đưa cho nó chùm chìa khóa và bảo "Khó thì cố mà sống thôi, giờ anh phải đi". Chiều hôm đó anh qua nhà cô bạn cấp 3 mới thất tình để an ủi. Tối về chẳng thấy thằng em đâu, chỉ thấy mẩu giấy nhét dưới cửa: "Chìa khóa em gửi bác chủ nhà. Em vào Nam đây". Vừa lúc đó điện thoại reo báo tin nhắn của cô bạn: "Cám ơn cậu, cậu tốt quá!"

2. Nỗi sợ 
    Hồi bé nó sợ nhiều thứ lắm: sợ rắn, sợ chó, sợ ma, sợ bố, sợ cô giáo,... Lớn lên những nỗi sợ ngày nào dần dần biến mất, nó nghênh ngang dương dương nói rằng cóc sợ thứ nào cả. Một hôm tình cờ một nhà sư đi ngang qua thấy nó ngông nghênh bèn hỏi: "Thí chủ đang sợ điều gì vậy?". Nó cười sằng sặc "Ta chẳng sợ gì cả?". "Vậy thì ta biết rồi, đó chính là điều đáng sợ nhất đối với thí chủ." Nhà sư nói rồi bỏ đi. Nó cứ đứng nhìn theo mãi.

3. Em không yêu anh
   Anh và cô yêu nhau được 5 năm, một nửa trong số đó khi anh đi làm ăn xa. Có đợt về anh định xin phép hai nhà để làm đám cưới thì cô đột ngột bảo "Em không yêu anh, mình chia tay nhau đi". Anh vật vã níu kéo một thời gian, làm rối tung mọi chuyện rồi lại đi xa. Thỉnh thoảng nhớ cô anh gọi điện về, giọng cô vẫn lạnh lùng: "Em không yêu anh đâu, anh đừng làm phiền em". Anh lại gọi bạn đến uống rượu giải sầu. Năm sau anh về, cô giới thiệu người yêu và bảo: "Đây là người yêu em, em không yêu anh đâu, anh đừng chờ làm gì". Anh chỉ mỉm cười.

   Trước ngày cưới cô gọi điện cho anh: "Mai em cưới, em gọi chỉ để báo vậy thôi chứ em không yêu anh đâu". "Chúc mừng em" - anh lặng lẽ. Tối hôm đó qua nhà anh bạn chơi, nghe dạy con: "Con nhớ nhé, hai lần phủ định là một lần khẳng định". Anh khựng người lại, chào bạn về nhà chuẩn bị hành lý về quê sớm. Sang nhà cô thì nhà trai vẫn chưa sang, cô gặp anh cười: "Anh về làm gì, em không yêu anh đâu". Anh bóp trán: "Lại là số lẻ rồi à!"

   Hôm nọ họ gặp lại nhau, đầu cả hai đã điểm bạc, cô dúi vào tay anh tờ giấy: "Anh quên đếm lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối à!" Anh giật mình, xem ra đếm số cũng đâu phải là trò chơi.

4. Học sĩ Mèo
    Từ ngày Mèo lên học sĩ xem ra thân với Chuột hẳn. Mèo vẫn vuốt râu bảo Chuột: "Chú mày phải chăm học hành thì mới mong được như anh!" Chuột vâng vâng dạ dạ rồi tối về lại mót bị thóc. Đoàn thanh tra thấy Mèo thân với chuột lạ lắm bèn hỏi: "Sao học sĩ không bắt chuột." "Tôi cao quý thế này sao lại bắt loài dơ dáy kia". Đoàn thanh tra gật gù thấy phải, không nói gì thêm.

   Thế rồi một hôm, Mực kiện lên trên bảo Mèo là học sĩ dởm, người ta mới bới tung lên thì ra phát hiện "Bằng bắt chuột" của Mèo là giả. Mèo bị tước chức, cho đi lưu đày ở quán tiểu Hổ. Chuyện lùm xùm một thời gian rồi lắng xuống, nhưng nghe đâu sau này ngày càng có nhiều học sĩ Mèo, Mực thấy soi xét mãi cũng mệt nên bỏ đi, Chuột lại càng dễ sống hơn.

5. Họp phụ huynh
    Lần đầu tiên họp phụ huynh cho con hĩm, anh đã được vợ quán triệt: "Không nói chuyện với phụ huynh nữ, đi đúng giờ, về đúng chốn...và không ngồi nhầm lớp". Hừ, anh nghĩ bụng, thế thì làm quách một giấc cho xong. Ai dè, người tính không bằng trời tính, vào cuộc họp thấy các phụ huynh khác ghi chép xoèn xoẹt, phát biểu xoành xoạch làm anh không ngủ được, bụng bảo dạ "Có đ gì mà ghi lắm thế!". Cuối giờ cô giáo hỏi: "Có bác nào còn ý kiến phát biểu không?". Anh giơ tay xin phát biểu: "Tôi thấy cuộc họp phụ huynh lần này với sự đóng góp của mọi người đã thành công tốt đẹp theo đúng tiêu chí của ngành giáo dục. Cho nên xin mọi người vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt ủng hộ cho sự thành công này." Cả phòng vỗ tay rầm rầm, mặt ai cũng hân hoan. Riêng anh, lúc ra khỏi phòng ôm bụng cười ngặt nghẽo, nghĩ thầm: "Thì ra cái lớp này tòan là người nhà nước!"

6. Mặt nạ
   Sắp đến Hallowen, công ty bảo lần này mỗi nhân viên bắt buộc phải đeo mặt nạ đến dự tiệc. Cả công ty xôn xao, người chạy ra chợ tìm, người tự làm, có người còn công phu nhờ cả bạn bè bên Mĩ quốc mang về cho không đụng hàng.
   Ngày lễ đã đến, ai cũng khoác lên mình bộ cánh và cái mặt nạ lạ hoắc. Riêng cô vẫn khuôn mặt cũ, vẫn bộ quần áo cũ như khi đi làm. Mọi người xúm lại hỏi: "Qui định bắt buộc phải đeo mặt nạ cơ mà. Mặt nạ của em đâu?" "Vâng, đây là mặt nạ của em" - cô trả lời.

7. Viết lách
    Bạn bảo mình: "Dạo này viết gì mà ái thế". Mình bảo không biết, chắc do thiếu đàn bà. Bạn cười khẩy trách mình ngu ngơ, như tao đây dạo này toàn tán tỉnh các em bằng ngòi bút, nhiều em cứ gọi là chạy theo í ới. Mình nhún vai bảo chẳng biết, chắc số mày sướng.
   Hôm nọ thấy bạn chạy vội con dream cũ qua cửa nhà, mình chạy ra nhìn theo gọi lại nhưng không kịp. Chỉ kịp nhìn theo cái dáng hớt hải và còng còng, chợt chạnh lòng cho cái sự viết lách trên mạng. Lôi máy tính ra và gõ: "Những truyện ngắn...tũn" - đến số 7 thì thôi.

No comments:

Post a Comment